Tản đà thơ tình rượu

labatvi

Thành viên
Dear all

Đầu xuân chẳng thiếu được men nồng. Tài hạ vốn mê cái say của ngông tử Nguyễn Khắc Hiếu, mạo muội lập topic này để đàm đạo với những ai đồng cảm , :chia sẻ ý hay của Tản đà. Mong quý vị s nào có ngẫu hứng thời tham gia cho vui vẻ. Lã tôi cũng bận, chắc chỉ khơi mào vài dòng, còn kính xin chư vị bốn phương cứ tự nhiên vào quán làm chủ cho.

Đầu xuân xin mượn ý thơ của cụ tản, tặng chị em chốn lý số chuân chuyên này:

Trận gió thu phong rụng lá vàng
Lá rơi hàng xóm, lá bay sang
Vàng bay mấy lá năm dà nửa
Hờ hững ai xui thiếp phụ chàng!


Lại xin tặng anh em sỹ phu nửa mùa, và thầy đồ văn miếu:

Công danh hai chữ màu men nhạt
Sự nghiệp trăm năm nét mực mờ...

Rồi tặng anh em hay rượu:

Ta về ta tắm ao
Ao ta tắm mát rượu nhà uống ngon
Nghĩ thôi sông cạn đá mòn
Ai hay quốc tuý lại còn có nay


Ấy là vài dòng khơi mào... ai có nhã hứng xin cứ tùy tâm...

cẩn bút..
 
Last edited by a moderator:

labatvi

Thành viên
Tản đà vốn ngông với thế gian, xong với tình đời thì không thế: ông viết: Gian nhân nan tất đắc ... có nghĩa là giai nhân khó mà có được. hoặc: Minh quân lương tướng tao phùng di, nghĩa là minh quân lương tướng khó mà tương phùng.
ấy là bởi mỗi chữ "duyên" mà thôi. ông than vãn: Hóa công độc địa làm sao mà mang bạc mệnh buộc vào hồng nhan!
vài dòng tưởng nhớ đến Tản đà, tìm trong ký ức....thật buồn làm sao!
 

Tuetvnb

Administrator
Bàn về cái món say sưa, Lão thì thích Tản Đà, chứ Tuetvnb chỉ thích cụ Nguyễn Công Trứ!


Ai say, ai tỉnh, ai thua được,
Ta mặc ta, mà ai mặc ai.


Hoặc ít ra nếu không thoát tục được thì cũng phải như cụ Hoàng Chương :

Say đi em! Say đi em!
Say cho lơi-lả ánh đèn
Cho cung-bực ngả-nghiêng, điên rồ xác-thịt.


Cùn lắm thì cũng phải như thế này :

Sống ở dương-gian đánh chén nhè
Thác về âm-phủ cắp kè-kè
Diêm-vương phán hỏi mang gì đó,
Be!


...


 
Last edited by a moderator:

huongduong

Thành viên năng nổ
Đọc đến câu than hộ các thày bất đắc chí

Công danh hai chữ màu men nhạt
Sự nghiệp trăm năm nét mực mờ...

thấy nó nhiều sự sĩ diện quá, thẳng thắn toẹt ra thì

Văn có hay đã đỗ làm quan, võng điều võng tía,
Số có giỏi đã ra giúp nước, khố đỏ khố xanh.
Ý hẳn thầy văn dốt vũ dát, vả lại vừa gàn vừa dở,
Cho nên thầy lẩn quẩn loanh quanh.


:)
 

huongduong

Thành viên năng nổ
Bác tuetvnb mới thấy cụ Hoàng Chương

Say đi em! Say đi em!
Say cho lơi-lả ánh đèn
Cho cung-bực ngả-nghiêng, điên rồ xác-thịt.


Hehe, nhưng kết của cụ vưỡn là

..Trong men cháy giác quan vừa bén lửa
Say không còn biết chi đời
Nhưng em ơi
Ðất trời nghiêng ngửa
Mà trước mắt thành Sầu chưa sụp đổ
Ðất trời nghiêng ngửa
Thành Sầu không sụp đổ, em ơi!


 

huongduong

Thành viên năng nổ
Xoay nhỡn tiền lại nhắm hiện thân;
Lấy kỳ thư về làm sách học,
Mới hay:
Hồn hỡi hồn!
Trời đất ngủ trong chiều khói lửa
Hồn chập chờn bên cửa Dung Nhan.
Gọi nhau vào cuộc bi hoan,
Ta thiếu thể phách giải oan Hồn về.
Hồn lại đặt cơn mê cơn tỉnh,
Hồn lại bầy đêm quạnh đêm vui.
Hồn xui rượu nói lên lời,
Khói dâng thành ý, nhạc cười ra hoa.
Hồn bắt ai tiêu ma ngày tháng,
Hồn giúp ai quên lãng hình hài.
Hồn từ siêu thoát phàm thai,
Sầu trong tà dục, vui ngoài thiện tâm.
Hồn ở khắp sơn lâm, hồ hải,
Hồn sống trùm hiện tại, tương lai.
Mênh mang một tiếng cười dài,
Hồn lay bốn vách Dạ Đài cho tan.
Hồn hỡi hồn
Hồn phá hoại điêu tàn cuộc sống,
Hồn điểm trang ảo mộng đời tiên,
Hồn về nhập thuyền quyên,
Mượn duyên bèo nước làm duyên đá vàng.
Hồn thả bướm dựng làm Hồng phấn,
Hồn tung hoa bày trận Hương Say.
Hồn gieo phách ngọt, đàn hay,
Quần hồng phấp phới Hồn bay xuống trần.
Hồn mơn trớn ái ân cánh nhạc,
Hồn đẩy đưa khoái lạc thuyền ca.
Trắng đêm mở cặp thu ba,
Mặt phai nét phấn, môi nhoà màu son.
Hồn hỡi hồn!
Nào đâu xứ cô đơn Hồn ngự?
Nào đâu nơi lữ thứ Hồn đi?
Phóng tâm ta đón Hồn về,
Đắm say mỗi sớm, điên mê từng chiều.
Hồn hỡi hồn!
Hồn bắc nhịp phù kiêu trong rượu,
Hồn gợi câu “tiến tửu” bên hoa.
Hồng tô sắc mặt dương nhoà,
Tiếng cười rạn cốc, lời ca nghiêng bình,
Hồn ngồi với Lưu Linh cuồng khách,
Hồn nhập vào Lý Bạch trích tiên.
Hồn xoay đổ núi ưu phiền,
Đốt tình cháy lửa cho quên Dáng Tình.
Hồn nhốt trí phù sinh vào hũ,
Hồn khép tay thế sự trong vò.
Gào to một tiếng: Ô hô!
Của ai này những cơ đồ không tên!
Hồn hỡi hồn!
Có Hồn đây đảo điên vũ trụ
Có Hồn đây nghiêng ngửa giang san.
Vắng Hồn lạnh lẽo nhân gian,
Say đâu nước biển, suối ngàn mà say
Hồn hỡi hồn!
Hồn vốn sẵn bàn tay nhung lụa
Hồn lại còn “cặp má hồng nâu”.
Hồn cho đơn thuốc nhiệm mầu,
Khêu lên ngọn lửa, tiêu sầu thế nhân.
Hồn thấu đáo phong trần lục địa,
Hồn cảm thông tình nghĩa năm châu.
Mê Hồn ai phụ Hồn đâu?
Cười trên nghìn cuộc bể dâu, thương đời!
Hồn hỡi hồn!
Ta gọi hồn chơi vơi ngọn lửa,
Ta cầu hồn nức nở bài kinh,
Tỏ mờ trong cõi U minh,
Nghe ta Hồn hỡi có linh thời về!
Mắc sinh tử, ước thề khó diệt,
Tàn thịt xương, mệnh kiếp khôn soi.
Về đây! Từ Cửu-Trùng-Đài,
Gió âm ty lạnh hình hài thế gian.
Hồn sầu bên cửa dung nhan,
Ta thiêu thể phách giải oan hồn về.
Thơ huyền diệu bốn bề khói toả,
Nhạc dị kỳ vạn ngả Sao rơi,
Về đây, Hồn hỡi! Hồn ơi!
Tâm hương một nén muôn đời không tan…​

Các thày tỉnh say rượu say tình chưa?
 
Last edited by a moderator:

labatvi

Thành viên
Hi all! cám ơn chư vị đã tham gia, ý tứ cũng nhiều, họ Lã xin họa lại 1 bài của cụ Tản (có mạo muội sửa 1 vài chữ của cụ, mong cụ dưới cửu tuyền không trách hậu thế)

Trăm năm cõi tục còn dài
Con đường vô tận trên đời còn xa
Núi non, giăng cũng chưa già!
Đầu ai tóc bạc vẫn là xuân xanh
Giai nhân còn nặng gánh tình
Giời chưa cho nghỉ thì mình cứ đi
Bao giờ giời bảo thôi đi
Giai nhân cất gánh, ta thì chửa thôi
Nợ đời là thế ai ơi!
Khách tình nhắn nhủ cho đời biết qua
Có ai là kẻ cùng ta?

Sửa tý cho vui....
 

labatvi

Thành viên
Thêm một đọan phong trần nữa:
Hoá công độc địa làm sao
Mà đem bạc mệnh buộc vào hồng nhan!
Dấm chua dầm tưới cho lan
Lửa nồng cúc đã tro tàn sắc kim
Bể sâu cành liễu buông chìm
Hoa đào ngọn nước, con chim phụ tình
Thế gian lắm sự bất bình
Muốn lên hỏi lại giời xanh nỡ nào!

Câu thơ nghĩ cũng đắt: Bể sâu cành liễu buông chìm, hoa đào ngọn nước, con chim phụ tình... hihihi
 

labatvi

Thành viên
Họ Lã vốn hay tán gái, gái già, gái trẻ, gái góa... chứ chưa tán sư bao giờ, nay cảm cụ Tản tán sư, tặng bài thơ của cụ cho quý vị...
Đùa cô sư


Ai ai đứng khuất bóng giăng mờ
Cô sử, cô sư khéo thẫn thờ
Cửa phật những mong tròn quả phúc
Cõi trần sao nỡ dứt duyên tơ?
Vãi già tiểu bé đâu đâu cả?
Chùa vắng sân không thế thế ư?
Tớ dẫu chưa tu, đầu dở trọc
Phen này ốm trọc cũng ra sư


hêhê... phen này ốm nặng hóa ra sư...hehe
 

labatvi

Thành viên
Cụ Tản ngắm ảnh , lẩn thẩn làm bài thơ...cũng thú phết:
Người đâu cũng giống đa tình
Ngỡ là ai, lại là mình với ta
Mình với ta dẫu hai như một
Ta với mình sao một mà hai?
Năm nay mình mới ra đời
Mà ta sinh trước đã ngoài đôi mươi
Cuộc nhân thế câu cười tiếng khóc
Nghề sinh nhai lối dọc đường ngang
Đầu xanh ai điểm hơi sương
Những e cùng thẹn, những thương cùng sầu
Đôi ta vốn cùng nhau một tướng
Lạ cho mình sung sướng như tiên
Phong tư tài mạo thiên nhiên
Không thương, không sợ, không phiền, không lo
Xuân bất tận giời cho có mãi
Mảnh gương trong đứng lại với tình
Trăm năm ta lánh cõi trần
Nghìn năm mình giữ tinh thần chớ phai

Không thương không sợ không phiền không lo.... thật là đạt chuẩn.
 

labatvi

Thành viên
Nghe nói Lão tuệ mới đi Hòa bình, có 2 câu của cụ tặng lão
Vì ai cho tớ cứ lênh đênh!
Nặng lắm! ai ôi! một gánh tình!

(trong bài chơi Hòa Bình)....
 

labatvi

Thành viên
Hà thành chẳng nên thiếu Hồ tay..... Cụ tản có bài Tây hồ vọng nguyệt, xuất xứ như sau:
khi nghe nói có người thiếu nữ tại Nam Định, tên là cô Nguyệt thông biết chữ nho và yêu mến văn quốc ngữ; có ra bài thơ này để kén mặt tài nhân. Sự không biết có không, nhưng thấy 4 chữ đề sinh đẹp hữu tình, nhân lúc cao hứng nghĩ chơi: áng văn chương quả có khách hồng quần, cách mây nước cũng có phần thanh nhân. Trong toàn bài không chữ nào trùng nhau và chừa chữ (giăng) không dám dùng đến, là một cách trang trọng để biệt đãi khách Hằng Nga.
Cụ tản nghe sự thách đố này và làm nên một tuyệt tác:
Hiu hắt hồ Tây chiếc lá rơi
Đêm thu vằng vặc bóng theo người
Mảnh tình xẻ nửa ngây vì nước
Tri kỷ trông lên đứng tận giời
Những ngán cành đa khôn quấn quít
Mà hay mặt sóng cũng chơi vơi
Ai lên cung quế nhờ thăm hỏi
Soi khắp trần gian có thấy ai?


Họ Lã xin tặng cho những ai khắc khỏai, đơn côi:
"Mảnh tình xẻ nửa ngây vì nước
tri kỷ trông lên đứng tận giời"
Phải chăng tri kỷ vốn vô duyên????
 

labatvi

Thành viên
Có gái nào chưa có ý trung nhân không nhỉ? Họ Lã đành lấy hai câu mà gửi gắm ý mình:
"Những ngán cành đa khôn quấn quýt
mà hay mặt sóng cũng chơi vơi"
Xuân này chúc các nàng bén duyên cầm sắt nhé!
BB
 

labatvi

Thành viên
Ngồi buồn, lẩn thẩn, nhớ đến cụ Tản nói chuyện một mình với bóng của mình... cảm thấy mình cũng giống cụ đôi phần, âu cũng phận bèo cô quạnh! xin tặng quý vị bài thơ đó:
Phòng văn nửa khép cánh thu
Đèn văn một ngọn trông lù dù* xanh
Đứng lên, ngồi xuống một mình
Khối tình ai nặn, lửa tình ai khêu
Mập mờ khi thấp, khi cao
Trông ra chẳng biết ông nào lại chơi!
Nhận lâu sau mới bượch cười
Té ra anh Bóng! chớ ai đâu mà
Bóng ơi, mời Bóng vào nhà
Ngọn đèn khêu tỏ, đôi ta cùng ngồi
Cùng nhau rãi một đôi nhời
Ta ngồi ta nói, Bóng ngồi Bóng nghe
Cõi đời từ cất tiếng "oe"
Đã bên ngọn lửa lập loè có nhau
Tương tri thủa ấy về sau
Đôi ta một bước cùng nhau chẳng dời
Ta ngồi khi Bóng cũng ngồi
Ta đi, ta đứng, Bóng thời cũng theo
Có khi lên núi qua đèo
Mình ta với Bóng leo trèo cùng nhau
Có khi quãng vắng đêm thâu
Mình ta với Bóng âu sầu nỗi riêng
Có khi rượu nặng hơi men
Mình ta với Bóng ngả nghiêng canh tàn
Có khi trè đượm mầu lan
Mình ta với Bóng bàn hoàn thú xuân
Có khi bút thảo câu thần
Mình ta với Bóng xoay vần nệm hoa
Đôi khi lôi điện phong ba
Cuộc đời nguy biến có ta, có mình
Hằng khi gió mát giăng thanh
Bầu giời thanh thú riêng mình với ta
Trăm năm cho đến cõi già
Còn ta còn Bóng, còn là có nhau
Trần ai mặc những ai đâu
Ai thương tử biệt, ai sầu sinh ly
Còn ta, Bóng nỡ nào đi
Ta đi, Bóng có ở chi cõi trần
Tin nhau đã vẹn muôn phần
Cũng xin rãi hết xa gần cùng nhau
Bóng nghe, Bóng cũng gật đầu


Nghĩ cũng phải:" trăm năm cho đến cõi già, còn ta còn bóng, còn là có nhau"
người đâu mà cô thế nhỉ???
 

labatvi

Thành viên
'Đường đi nho nhỏ
Bờ cỏ xanh xanh
Không duyên, không nợ, không tình
Đồng không quãng vắng sao mình gặp ta?'

Một duyên hai nợ ba tình.... phố đông nhung nhúc sao mình nhìn ta???
 
Top