Tự kỷ hay vong nhập ?
Bé K. sinh ngày 25 tháng 4 năm 2006 (DL).Lẽ ra khi sinh xong mẹ con bé K phải về nhà chồng, vì bà nội bé K.đang làm việc tại Nga , nên ông nội bé K. nói:, Ba cũng không kiêng kem gì đâu. Con sinh xong cứ về thẳng nhà bố mẹ con, ba có lời nhờ ông bà ngoại chăm sóc giúp.
Nhờ trời bé K. sinh mổ đẻ khỏe mạnh bình thường. Mẹ bé K. có xin một ít quần áo cũ của người bạn có con trai hơn một tuổi to con khỏe mạnh lấy may nuôi cho dễ. Được 2 tháng trở ra, bà ngoại bé hoài công tắm rửa nào lá tre, lá xông, lá chè tươi, chang tươi,, sữa tắm baby…mà đầu và người bé cứ lên từng mảng như trốc. Đành đưa bé đi viện da liễu khám. Xác định là bé K. bị viêm da cơ địa, và cho thuốc bôi.
Bà ngoại bé ca thán: Lạ thật, vệ sinh như vây, tắm thì toàn mua nước tinh khiết. Tã, quần áo giặt xong là cẩn thận, mà bị viêm da được, lây ai không biết? Hay con có xin quần áo cũ ở đâu không?.Mẹ bé chạy vụt sang phòng bên gọi điện, lúc sau nghe tiếng quát: tai sao mày không nói …Hóa ra con của bạn cũng bị viêm da cơ địa, chuyện đã rồi.Tuy vất vả công chăm sóc bù lại trộm vía, bé K.hay ăn chóng lớn, ít ốm đau.
Được 3 tháng trở ra, vào một đêm tự nhiên bé khóc thét lên ngằn ngặt. Mọi người xúm vào nào nướng hành tỏi đắp rốn, nghĩ bé đau bụng… đốt vía…Rồi tiếng thét khóc đó cứ tiếp diễn hàng đêm, vào lúc mọi người ngủ say nhất,nó làm giật mình thót tim…tiếng thét như còi tầu, như xé vải, như xé lòng người thân của bé. Mọi người nghĩ bé khóc dạ đề, là con trai mà ghê gớm. Bốn tháng, sáu tháng sau bé vẫn khóc dạ đề.
Được một tuổi bé ở nhà với bà, ( bố mẹ bé đi làm ) suốt ngày chơi một mình trên gường, tay ôm khư khư cái chăn đỏ mua từ hồi mới đẻ, đi đâu cũng tha đi. Nhưng đưa bé ra khỏi phòng thì thật khó, nó gào khóc cào cấu. Không đồng ý gì là bé đập phá.Bà ngoại bé luôn có vết cào ở mặt, ở cổ. Thật xấu hổ,ai nhìn là lai phải phân trần, sợ họ nghĩ bà đánh nhau với ai.
Đến hơn hai tuổi vẫn không nói từ nào. Mọi người bảo tại chiều quá, không cho ra ngoài giao tiếp…Bà ngoại bé nghĩ cũng phải, nên cho đi nhà trẻ.tiếp xúc với mọi người mới phát triển chứ suốt ngày chỉ hai bà cháu…mẹ bé phản ứng dữ: Bà thải hồi cháu sớm thế, ít thì cũng phải ba tuổi mới đi nhà trẻ chứ…Sau khi nghe bà ngoại bé phân tích các hiện tượng, mẹ bé im re. sau tra trên mạng mới tá hỏa thì ra bé bị tự kỷ.
Mọi người bắt đầu tìm nghuyên nhân tự kỷ do đâu?.Rồi đoán chắc do di truyền….tại vì thuốc (thuốc bôi viêm da phản ứng phụ có ảnh hưởng thần kinh thật)…Con của người bạn mẹ bé cũng bị tự kỷ.
Vậy là bé phải đi nhà trẻ rồi. Khổ cho hai bà chaú phải đi hết nhà trẻ nọ, trung tâm tự kỷ kia để chữa trị cho bé..Có trung tâm bà ngoại bé vào thấy khai từ tầng 1 lên tầng 3 ngó vào thấy toàn các bé mũi tẹt dãi thòng lòng mắt xếch …vội bỏ của chạy lấy người. Mẹ bé nói:
- trung tâm hy vọng đấy mẹ ơi, con thấy người ta nói tốt lắm…
Bà ngoại bé vẫn không chịu:
- Chúng mày ở nhà mà đưa nó đi, tao không đến đấy.
Có nhà trẻ tự kỷ ở tận đường trần duy Hưng, đường giải phóng…Một ngày phải đi hơn 30 cây.số. Trên đường đi bà hát thầm vào tai cháu <Bà ơi bà cháu yêu bà lắm….) và các bài hát thiếu nhi mà bà biết, lúc chờ đèn đỏ bà đọc số nháy trên cột mà cháu rất thích nhìn. Chả ăn thua gì.
Mặt mũi trắng trẻo, đẹp trai, ánh mắt tinh nhanh, phải mỗi cái không chịu nhìn trực diện vào mặt ai, dùng 2 tay giữ mặt bé nhìn vào mắt thì bé cố tránh bằng được và nhìn ra chỗ khác. Đói không biết đòi ăn chỉ cáu hét và ném đồ…Cái ngày bé nói được lại làm cả nhà ngạc nhiên, không phải một, hai từ mà bé hát cả một bài < Bà ơi bà cháu yêu bà lắm…> rất đúng điệu….còn nói chỉ hai từ.
Theo người giới thiệu có thầy Hoan ở gần cầu phố Thái thịnh chữa được tự kỷ bằng nhân điện. Ba mẹ con bà cháu vội đưa bé đến gặp thầy, thầy nói bé bị vong nhập, là bác của nó.Đến chin tuổi thì hết. Đưa ảnh cho thầy, cứ tối gọi điện thầy truyền cho, đêm bé khóc gọi điện thầy cắt cơn khóc cho. Thầy truyền năng lượng cho một tháng không lấy tiền, không quà biếu.
Bà ngoại bé nghĩ: lạ thật cháu bà nội, bác nào bên nội vào được nhà mình mà nhập vào nó?.Rồi cũng chấp nhận dần chả biết làm gì Bà ngoại bé thì nhiều việc quá, cơm nước ,nhà cửa,hàng giải khát, thỉnh thoảng nhòm ngó nhà đất. cứ lung tung xòe.Lắm lúc nhân viên bán hàng muốn đưa bao nhiêu thì đưa, bà còn đánh vật với cháu. Mà cửa hàng dạo này lạ thật? sao lại vắng khách thế không biết?. Hàng bên cạnh mới mở đông nghẹt,nhà mình thì vắng teo. Đã thế, lúc có khách thì chỉ thấy họ cãi nhau, đầu nhà một bàn đang cãi nhau , cuối nhà một bàn chuẩn bị to tiếng…buồn cười quá ….
Đến tối rỗi bà ngoại bé vào mạng chơi game. Tình cờ mà cũng có duyên mới biết đến phong thủy, lai đang mở lớp nên đăng ký học luôn. Kể ra thì…đã là bà ngoại rồi mà còn đi học thì ngại thật, nhưng làm gì còn ai. Tất cả trông vào bà ngại có ngại cũng chả tránh được ( bà ngoại bé K), đành vậy. Học rồi bà ngại mới biết nhà mình vận đang suy, thế nhà nó tao sự tổn thương trẻ nhỏ, hao tài lộc…Nơi người ta không thích lui tới, nếu tới tâm trạng bực dọc dễ xẩy ra xích mích , nơi người ta thường kéo nhau đến để đôi co …nó ví như một giống cây tốt mà ta trồng vào mảnh đất khô cằn, hoặc như một người có lá số tử vi tốt mà ở căn nhà khí vận xấu thì tốt làm sao được, giậu đổ bìm mới leo. Nên không thể không biết đến phong thủy. Học xong bà ngại vận dụng kiến thức tân trang, kích hoạt tăng sinh khí cho ngôi nhà. Vậy là khách lại có.
Còn thằng cháu thì chẳng thấy đỡ, đi nhà trẻ về phải hai người giữ hai đầu tuột ra là nó chạy không cần biết xe cọ,đến cửa là lại hét ầm lên: tắt quạt tắt quạt, bật quạt bật quạt…trời rét thì nó bắt bật lên, trời nóng thì nó bắt tắt đi của khách cứ loạn cào cào. Bà ngai lại chuyển sang tâm linh.
+ Nào đi xem bói cô Hoàng ở ngõ 281 Tôn đức thắng nói: có hai vong thai nhi một trai, một gái đứng ở cửa. Về làm lễ gửi lên đền quan thánh. Nhờ cô làm cho nhưng cô bảo làm lấy cũng được, Thai nhi thì đúng rồi, ( một bé trai 3,5 tháng bị nạo, một bé gái 2,5 tháng bị sẩy từ năm 1977 ) Bé vậy mà mấy chục năm nó vẫn theo nhỉ, Lạ thật ? bà ngại thấy nhói đau trong lòng. Lễ ở nhà xong lôi mãi mới được thằng cháu ra xe, vừa cào, vừa khóc tay vẫn ôm khư khư cái chăn đỏ suốt chặng đường đến đền. Vào đến sân đền thì lạ thật tụ nhiên nó nín bặt mắt lơ láo nhìn quanh. Không phải lôi kéo tự đi theo bà lễ các cửa.
+ Bà nội bé k. đến chơi, bà ngại kể chuyện bé trẻ mãi không chịu già, hơn 4 tuổi rồi mà cứ như 1,5 tuổi. Bà nội bé K.nói : (còn nữa )
Bé K. sinh ngày 25 tháng 4 năm 2006 (DL).Lẽ ra khi sinh xong mẹ con bé K phải về nhà chồng, vì bà nội bé K.đang làm việc tại Nga , nên ông nội bé K. nói:, Ba cũng không kiêng kem gì đâu. Con sinh xong cứ về thẳng nhà bố mẹ con, ba có lời nhờ ông bà ngoại chăm sóc giúp.
Nhờ trời bé K. sinh mổ đẻ khỏe mạnh bình thường. Mẹ bé K. có xin một ít quần áo cũ của người bạn có con trai hơn một tuổi to con khỏe mạnh lấy may nuôi cho dễ. Được 2 tháng trở ra, bà ngoại bé hoài công tắm rửa nào lá tre, lá xông, lá chè tươi, chang tươi,, sữa tắm baby…mà đầu và người bé cứ lên từng mảng như trốc. Đành đưa bé đi viện da liễu khám. Xác định là bé K. bị viêm da cơ địa, và cho thuốc bôi.
Bà ngoại bé ca thán: Lạ thật, vệ sinh như vây, tắm thì toàn mua nước tinh khiết. Tã, quần áo giặt xong là cẩn thận, mà bị viêm da được, lây ai không biết? Hay con có xin quần áo cũ ở đâu không?.Mẹ bé chạy vụt sang phòng bên gọi điện, lúc sau nghe tiếng quát: tai sao mày không nói …Hóa ra con của bạn cũng bị viêm da cơ địa, chuyện đã rồi.Tuy vất vả công chăm sóc bù lại trộm vía, bé K.hay ăn chóng lớn, ít ốm đau.
Được 3 tháng trở ra, vào một đêm tự nhiên bé khóc thét lên ngằn ngặt. Mọi người xúm vào nào nướng hành tỏi đắp rốn, nghĩ bé đau bụng… đốt vía…Rồi tiếng thét khóc đó cứ tiếp diễn hàng đêm, vào lúc mọi người ngủ say nhất,nó làm giật mình thót tim…tiếng thét như còi tầu, như xé vải, như xé lòng người thân của bé. Mọi người nghĩ bé khóc dạ đề, là con trai mà ghê gớm. Bốn tháng, sáu tháng sau bé vẫn khóc dạ đề.
Được một tuổi bé ở nhà với bà, ( bố mẹ bé đi làm ) suốt ngày chơi một mình trên gường, tay ôm khư khư cái chăn đỏ mua từ hồi mới đẻ, đi đâu cũng tha đi. Nhưng đưa bé ra khỏi phòng thì thật khó, nó gào khóc cào cấu. Không đồng ý gì là bé đập phá.Bà ngoại bé luôn có vết cào ở mặt, ở cổ. Thật xấu hổ,ai nhìn là lai phải phân trần, sợ họ nghĩ bà đánh nhau với ai.
Đến hơn hai tuổi vẫn không nói từ nào. Mọi người bảo tại chiều quá, không cho ra ngoài giao tiếp…Bà ngoại bé nghĩ cũng phải, nên cho đi nhà trẻ.tiếp xúc với mọi người mới phát triển chứ suốt ngày chỉ hai bà cháu…mẹ bé phản ứng dữ: Bà thải hồi cháu sớm thế, ít thì cũng phải ba tuổi mới đi nhà trẻ chứ…Sau khi nghe bà ngoại bé phân tích các hiện tượng, mẹ bé im re. sau tra trên mạng mới tá hỏa thì ra bé bị tự kỷ.
Mọi người bắt đầu tìm nghuyên nhân tự kỷ do đâu?.Rồi đoán chắc do di truyền….tại vì thuốc (thuốc bôi viêm da phản ứng phụ có ảnh hưởng thần kinh thật)…Con của người bạn mẹ bé cũng bị tự kỷ.
Vậy là bé phải đi nhà trẻ rồi. Khổ cho hai bà chaú phải đi hết nhà trẻ nọ, trung tâm tự kỷ kia để chữa trị cho bé..Có trung tâm bà ngoại bé vào thấy khai từ tầng 1 lên tầng 3 ngó vào thấy toàn các bé mũi tẹt dãi thòng lòng mắt xếch …vội bỏ của chạy lấy người. Mẹ bé nói:
- trung tâm hy vọng đấy mẹ ơi, con thấy người ta nói tốt lắm…
Bà ngoại bé vẫn không chịu:
- Chúng mày ở nhà mà đưa nó đi, tao không đến đấy.
Có nhà trẻ tự kỷ ở tận đường trần duy Hưng, đường giải phóng…Một ngày phải đi hơn 30 cây.số. Trên đường đi bà hát thầm vào tai cháu <Bà ơi bà cháu yêu bà lắm….) và các bài hát thiếu nhi mà bà biết, lúc chờ đèn đỏ bà đọc số nháy trên cột mà cháu rất thích nhìn. Chả ăn thua gì.
Mặt mũi trắng trẻo, đẹp trai, ánh mắt tinh nhanh, phải mỗi cái không chịu nhìn trực diện vào mặt ai, dùng 2 tay giữ mặt bé nhìn vào mắt thì bé cố tránh bằng được và nhìn ra chỗ khác. Đói không biết đòi ăn chỉ cáu hét và ném đồ…Cái ngày bé nói được lại làm cả nhà ngạc nhiên, không phải một, hai từ mà bé hát cả một bài < Bà ơi bà cháu yêu bà lắm…> rất đúng điệu….còn nói chỉ hai từ.
Theo người giới thiệu có thầy Hoan ở gần cầu phố Thái thịnh chữa được tự kỷ bằng nhân điện. Ba mẹ con bà cháu vội đưa bé đến gặp thầy, thầy nói bé bị vong nhập, là bác của nó.Đến chin tuổi thì hết. Đưa ảnh cho thầy, cứ tối gọi điện thầy truyền cho, đêm bé khóc gọi điện thầy cắt cơn khóc cho. Thầy truyền năng lượng cho một tháng không lấy tiền, không quà biếu.
Bà ngoại bé nghĩ: lạ thật cháu bà nội, bác nào bên nội vào được nhà mình mà nhập vào nó?.Rồi cũng chấp nhận dần chả biết làm gì Bà ngoại bé thì nhiều việc quá, cơm nước ,nhà cửa,hàng giải khát, thỉnh thoảng nhòm ngó nhà đất. cứ lung tung xòe.Lắm lúc nhân viên bán hàng muốn đưa bao nhiêu thì đưa, bà còn đánh vật với cháu. Mà cửa hàng dạo này lạ thật? sao lại vắng khách thế không biết?. Hàng bên cạnh mới mở đông nghẹt,nhà mình thì vắng teo. Đã thế, lúc có khách thì chỉ thấy họ cãi nhau, đầu nhà một bàn đang cãi nhau , cuối nhà một bàn chuẩn bị to tiếng…buồn cười quá ….
Đến tối rỗi bà ngoại bé vào mạng chơi game. Tình cờ mà cũng có duyên mới biết đến phong thủy, lai đang mở lớp nên đăng ký học luôn. Kể ra thì…đã là bà ngoại rồi mà còn đi học thì ngại thật, nhưng làm gì còn ai. Tất cả trông vào bà ngại có ngại cũng chả tránh được ( bà ngoại bé K), đành vậy. Học rồi bà ngại mới biết nhà mình vận đang suy, thế nhà nó tao sự tổn thương trẻ nhỏ, hao tài lộc…Nơi người ta không thích lui tới, nếu tới tâm trạng bực dọc dễ xẩy ra xích mích , nơi người ta thường kéo nhau đến để đôi co …nó ví như một giống cây tốt mà ta trồng vào mảnh đất khô cằn, hoặc như một người có lá số tử vi tốt mà ở căn nhà khí vận xấu thì tốt làm sao được, giậu đổ bìm mới leo. Nên không thể không biết đến phong thủy. Học xong bà ngại vận dụng kiến thức tân trang, kích hoạt tăng sinh khí cho ngôi nhà. Vậy là khách lại có.
Còn thằng cháu thì chẳng thấy đỡ, đi nhà trẻ về phải hai người giữ hai đầu tuột ra là nó chạy không cần biết xe cọ,đến cửa là lại hét ầm lên: tắt quạt tắt quạt, bật quạt bật quạt…trời rét thì nó bắt bật lên, trời nóng thì nó bắt tắt đi của khách cứ loạn cào cào. Bà ngai lại chuyển sang tâm linh.
+ Nào đi xem bói cô Hoàng ở ngõ 281 Tôn đức thắng nói: có hai vong thai nhi một trai, một gái đứng ở cửa. Về làm lễ gửi lên đền quan thánh. Nhờ cô làm cho nhưng cô bảo làm lấy cũng được, Thai nhi thì đúng rồi, ( một bé trai 3,5 tháng bị nạo, một bé gái 2,5 tháng bị sẩy từ năm 1977 ) Bé vậy mà mấy chục năm nó vẫn theo nhỉ, Lạ thật ? bà ngại thấy nhói đau trong lòng. Lễ ở nhà xong lôi mãi mới được thằng cháu ra xe, vừa cào, vừa khóc tay vẫn ôm khư khư cái chăn đỏ suốt chặng đường đến đền. Vào đến sân đền thì lạ thật tụ nhiên nó nín bặt mắt lơ láo nhìn quanh. Không phải lôi kéo tự đi theo bà lễ các cửa.
+ Bà nội bé k. đến chơi, bà ngại kể chuyện bé trẻ mãi không chịu già, hơn 4 tuổi rồi mà cứ như 1,5 tuổi. Bà nội bé K.nói : (còn nữa )