Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt,
Toát hơi may lạnh buốt xương khô
Não người thay! Buổi chiều thu,
Ngàn lau nhuốm bạc, lá ngô rụng vàng.
Đường bạch dương bóng chiều man mác,
Dịp đường lê lác đác mưa sa
Lòng nào lòng chẳng thiết tha,
Cõi dương còn thế, nữa là cõi âm.
Trong trường dạ tối tăm trời đất,
Có khôn thiêng phảng phất u minh
Thương thay thập loại chúng sinh,
Hồn đơn phách chiếc lênh đênh quê người.
Hương lửa đã không nơi nương tựa
Hồn mồ côi lần lữa đêm đen.
Còn chi ai qúy ai hèn,
Còn chi mà nói ai hiền ai ngu!
Tiết đầu thu lập đàn giải thoát.
Nước tĩnh đàn sái hạt dương chi
Muôn nhờ đức Phật từ bi,
Giải oan cứu khổ, độ về Tây phương.
Cũng có kẻ tính đường kiêu hãnh,
Chí những lăm cất gánh non sông
Nói chi những buổi tranh hùng
Tưởng khi thế khuất vận cùng mà đau.
Bỗng phút đâu mưa sa ngói lở
Khôn đem mình làm đứa thất phu
Giàu sang càng nặng oán thù
Máu tươi lai láng, xương khô rã rời.
Đoàn vô tự lạc loài nheo nhóc,
Quỷ không đầu, đứng khóc đêm mưa
Cho hay thành bại là cơ,
Mà cô hồn biết bao giờ cho tan.
Cũng có kẻ màn lan trướng huệ,
Những cậy mình cung quế, Hằng Nga.
Một phen thay đổi sơn hà,
Mảnh thân chiếc lá, biết là về đâu?
Trên lầu cao, dưới dòng nước chảy,
Phận đã đành trâm gãy bình rơi
Khi sao đông đúc vui cười,
Mà khi nhắm mắt, không người nhặt xương.
Đau đớn nhẽ! Không hương, không khói,
Hồn ngẩn ngơ, dòng suối, rừng sim.
Thương thay! Chân yếu tay mềm
Càng năm càng héo, một đêm một rầu.
Kìa những kẻ mũ cao áo rộng,
Ngọn bút son, thác sống ở tay.
Kinh luân găm một túi đầy
Đã đêm Quản, Nhạc lại ngày Y, Chu.
Thịnh mãn lắm, oán thù càng lắm,
Trăm loài ma, mồ nấm chung quanh
Ngàn vàng khôn đổi được mình,
Lầu ca, viện hát, tan tành còn đâu?
Kẻ thân thích vắng sau, vắng trước,
Biết lấy ai bát nước, nén nhang?
Cô hồn thất thểu dọc ngang,
Nặng oan khôn nhẽ tìm đường hóa sinh?
Kìa những kẻ bài binh bố trận
Dấn mình vào cướp ấn nguyên nhung.
Gió mưa sấm sét đùng đùng,
Dãi thây trăm họ, làm công một người.
Khi thất thế, tên rơi đạn lạc,
Bãi sa trường thịt nát máu trôi.
Mênh mông góc bể chân trời,
Nắm xương vô chủ biết rơi chốn nào?
Trời thăm thẳm, mưa gào gió thét.
Khí âm huyền mờ mịt trước sau
Ngàn mây nội cỏ rầu rầu,
Nào đâu điếu tế, nào đâu chưng thường?
Cũng có kẻ tính đường trí phú
Mình làm mình nhịn ngủ kém ăn.
Ruột rà không kẻ chí thân,
Dẫu làm nên, để dành phần cho ai?
Khi nằm xuống không người nhắn nhủ,
Của phù vân, dẫu có như không
Sống thời tiền chảy, bạc ròng,
Thác không đem được một đồng nào đi.
Khóc ma mướn, thương gì hàng xóm.
Hòm gỗ đa, bó đóm đưa đêm.
Ngẩn ngơ trong quãng đồng chiêm.
Nén hương giọt nước biết tìm vào đâu?
Cũng có kẻ rắp cầu chữ qúy,
Dẫn mình vào thành thị lân la.
Mấy thu lìa cửa, lìa nhà,
Văn chương đã chắc đâu mà chen chân.
Dọc hàng quán gặp tuần mưa nắng,
Vợ con nào nuôi nấng, khem kiêng.
Vội vàng liệm sấp, chôn nghiêng,
Anh em thiên hạ, láng giềng người dưng.
Bóng phần tử, xa chừng hương khúc,
Bãi tha ma, kẻ dọc người ngang.
Cô hồn nhờ gửi tha phương,
Gió trăng hiu hắt, lửa hương lạnh lùng.
Cũng có kẻ vào sông ra bể,
Cánh buồm mây chạy xé gió Đông,
Gặp cơn giông tố giữa dòng,
Đem thân chôn rấp vào lòng kình nghê.
Cũng có kẻ đi về buôn bán,
Đòn gánh tre chín dạn hai vai
Gặp cơn mưa nắng giữa trời,
Hồn đường phách sá, lạc loài nơi nao?
...