Tình' thâm ' dạy võ
Baì đầu tiên Tình võ sư dạy chúng tôi là võ lý. Thầy nói:
Võ thuật xét trên quan điểm triết học chính là một phần của văn hóa do vậy nó mang đầy đủ bản sắc văn hóa của một dân tộc mà nó sinh ra. Mà văn hóa là gì tao chắc rằng chúng mày chỉ leo lẻo cái mồm chứ chưa thằng nào định nghĩa chính xác được nó.Trên thế giới ô trọc này có khoảng hai trăm định nghĩa khác nhau về văn hóa mà chưa định nghĩa nào tỏ ra hoàn chỉnh do vậy chúng mày đéo cần hiểu sâu làm gì chỉ cần hiểu sơ qua văn hóa là hiện thưc khách quan nó phản ánh và thể hiện một cách tổng quát và sông động mọi mặt của cuộc sống (của mỗi cá nhân và cả cộng đồng) đã diễn ra trong quá khứ cũng như đang diễn ra trong hiện tại, qua hàng bao thế kỷ, nó đã cấu thành một hệ thông các giá trị, truyền thống thẩm mỹ và lối sống mà dựa trên đó từng dân tộc tự khẳng định bản sắc riêng của mình". Điều này giải thích vì sao võ thuật càng ngày càng phình to ra từ một môn phái bé tí ví dụ như như Karate sau vài chục năm đã chia ra hàng chục hệ phái khác nhau ứng với từng vùng miền, cộng đồng và dân tộc khác nhau. Võ Thiếu lâm trung quốc còn ghê gớm hơn, đến nay đã có hàng ngàn chi phái vỗ ngực là Thiếu lâm mà người ta không biết đâu là nguyên gốc.
Nhưng văn hóa còn có tính hội nhập. Quá trình hội nhập này là quá trình mà nhân loại đi tìm những giá trị chung. Võ thuật cũng đang đi tìm những giá trị chung và cần những người như tao và chúng mày dẫn dắt. Trên con đường đi tìm những giá trị chung đó sẽ có nhiều thể nghiệm. Hôm nay chúng ta ở đây để thể nghiệm vấn đề đó. Một điểm nữa là văn hóa có tính lịch sử nghĩa là nó có tính kế thừa và phát triển. Các giá trị mới được sinh ra hàng ngày, cái này hôm nay đúng thì mai có thể sai. Do đó tao cần chúng mài nên có đầu óc cởi mở khi tập võ của tao. Hôm nay tao long trọng khai môn dựng phái môn võ mới có tên là DADAVABO. Viết tắt của đấm đá vật box. Bốn môn võ này sẽ kết hợp với nhau với chất kết dính là triết lý về thiền đạo Nhật bản. Tao sẽ lấy bộ pháp và quyền pháp của quyền anh, Thân pháp và thủ pháp cầm nã của vật dân tộc, Cước pháp và tâm pháp của karate. Tóm lại cho đơn giản là xa thì đá , gần thì đấm, gần hơn nữa khi mà không đủ khoảng cách cho đấm và đá nữa thì dùng gối chỏ rồi sau đó là vật bỏ mẹ nó đi.
Thằng Thành hôm nay sẽ tập cho chúng mày bộ pháp của quyền anh, do vậy chúng mày hôm nay tập theo nó. Chúng mài bắt đầu đi ….hôm nay nó là sư phụ:
Thế là từ hôm đó chúng tôi luyện bộ pháp di chuyển của thằng Thành. Nhìn thì đơn giản nhưng bắt tay vào luyện tập thì không dễ dàng gì. Tình Thâm thì chăm chú soi chúng tôi luyện và ghi chép lại cẩn thận những biến chuyển của chúng tôi trong quá trình đó. Sau bộ pháp di chuyển là ba quả đấm cơ bản thẳng móc vòng. Tiếp theo đó là phương pháp kết hợp di chuyển và đấm.
Nói tóm lại sau hai tháng chúng tôi đã có thể nện nhau như những tay quyền anh nghiệp dư. Tình Thâm khoái lắm hắn cười khà khà và bảo thằng Thành: *** tao thấy mài tập tấn của Karate mà chết cười, có thằng vứt vàng đi nhặt cứt bao giò không cơ chứ. Thôi từ mai chúng mài học vật. Thằng Dương đâu: từ mai mày làm sư phụ dạy chúng nó……
Thế là hai tháng sau đó chúng tôi học bảy miếng vật cơ bản của thằng Dương. Kỹ thuật thì chúng tôi không ngại nhưng những bài bổ trợ cho những kỹ thuật đó thì quả thật kinh hoàng với những thằng chưa học vật bao giờ. Tình thâm thì vừa quan sát ghi chép vừa giảng giải: Giết người thì không môn nào nhanh bằng vật. Một đòn bẻ cổ hay đánh gẫy sống lưng có thể tiễn đối phương về giời trong vòng vài giây. Tao chưa thấy môn võ nào kinh khủng như vật dân tộc…hà hà các cụ nhà ta thâm thúy thật….thi đấu thì thể thao….ra trận thì thay đổ thủ pháp tí ti là thành giết người trong nháy mắt…hà hà. Chúng mài cứ sùng bái võ tàu. Một nghìn năm bắc thuộc tao toàn thấy bọn tàu nó phá chứ có xây cho dân Việt cái gì đâu. Pháp thì còn có cầu đường trường học bệnh viện, bóng đá, quyền anh….Tầu thì chỉ phá chứ cái bọn ấy có dạy dân ngoại bang cái gì nên hồn đâu. Tao là tao không tin nó dạy võ tử tế cho dân Việt mình. Bọn nó thâm nho đéo tin được.
Hai tháng sau thì thân pháp và thủ pháp cơ bản của vật được Dương dạy xong. Chúng tôi ngày càng say mê luyện tập. Quả thật môn vật rất xảo diệu và đòi hỏi một thể lực sung mãn. Hai tháng tiếp thì chúng tôi học cước pháp và gối chỏ do tôi và thằng bò cùng truyền dạy. Thành nông dân tỏ ra vô cùng năng khiếu, Chân nó đá nhanh một cách đáng nể. Thằng Dương thì gối chỏ bay vun vút. Nó nhìn Đức bò với con mắt them thuồng ra ý hãy đợi đấy.
Trong sáu tháng tập ấy, thầy Tình giảng giải cho chúng tôi về lịch sử hình thành các môn võ nổi tiếng trên thế giới, các thông tin mà thầy đưa ra và nhận xét làm chúng tôi kinh ngạc. Những kiến giải của thầy đầy logich và hầu như tôi không thể phản bác. Tôi còn nhớ một lần tôi hỏi thầy về một môn võ nổi tiếng. thầy trả lời thế này:
Nguyên gốc của nó thì tao không biết nhưng nó được dạy ở Việt nam bởi một chú Tàu chưa đến ba mươi tuổi. Chúng mày nên nhớ Khổng tử quan niệm rằng Ngô thập hữu ngũ nhi chí vu học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên-mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, và thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ" Nghĩa là Ta tới mười lăm tuổi mới chuyên-chú vào việc học, ba mươi tuổi mới tự-lập, bốn mươi tuổi mới thấu-hiểu hết sự lý trong thiên-hạ, năm mươi tuổi mới biết mệnh trời, sáu mươi tuổi mới có kiến-thức và kinh-nghiệm hoàn-hảo để có thể phán đoán ngay được mọi sự kiện và nhân vật mà không thấy có điều gì chướng ngại khi nghe được, và bảy mươi tuổi mới có thể nói hay làm những điều đúng theo ý muốn của lòng mình mà không ra ngoài khuôn khổ đạo lý…..Tóm lại chúng mài nên hiểu rằng trong lời phát biểu trên, Đức Khổng Tử có ý nói rằng con người tới một lứa tuổi nào đó mới có khả năng nhận thức và thực hành những điều mà người chưa đạt đến lứa tuổi đó thì chưa nhận thức và thực hành được, vậy mà tay thanh niên tí tuổi kia đã truyền dạy võ công và được đồ đệ Việt nam tung lên đến mây xanh. Dù cho tay ấy có giỏi đến thế nào chăng nữa thì hắn cũng không thể có cái nhìn toàn diện về võ học được do vậy môn phái đó tất yếu sẽ cãi nhau chí chóe và đầy những ảo tưởng chủ quan mà những người đang dạy nó cũng cảm thấy mơ hồ.
Sáu tháng sau thầy Tình gọi chúng tôi lên phòng. Lần này chúng tôi mua rượu và chân giò từ trước. Trong cuộc rượu thầy bảo chúng tôi rằng. Hiện nay chúng mày đã có những kỹ thuật cơ bản của nhau. Tuy nhiên nó vẫn rời rạc và không dung hòa với nhau một cách liền lạc. Chúng mày cần một chất kết dính các kỹ thuật ấy lại với nhau. Sự kết hợp ấy phải bắt đầu từ trong tâm trí thông qua luyện thiền đạo Nhật bản, sau đó sẽ kết hợp trên thực tế thong qua các bài đấu tập tự do. Từ hôm nay tao sẽ dạy chúng mày môn mới đó là ZEN.
Chúng tôi từ đó bắt đầu theo thầy Tình luyện về thiền đạo Nhật bản. Thầy tình giảng rằng: Chúng mài trẻ tuổi tao không hi vọng chúng mài hiểu được những cái thâm sâu của thiền, tao chỉ cần chúng mài lĩnh hội được tầng thứ nhất là đã thành công rồi. Về nguồn gốc thì thiền như cái cây mà nảy mầm ở Ấn độ nhưng lớn lên ở Trung quốc và ra hoa kết trái ở Nhật bản. Do vậy chúng ta học Thiền đạo Nhật bản. Trước hết phải hiểu thiền là cái gì . Nói nôm na thiền là phương pháp để nối liền tâm và thể. Làm thế nào để nối liền tâm và thể thì thông qua hơi thở. Sự hợp nhất của tâm và thân là cảnh giới vô cùng quan trọng của người học võ. Khi đạt được điều này chúng mài sẽ không còn phân vân về việc phán đoán xem đối phương sẽ đánh chúng mài như thế nào nữa. Chúng mài sẽ không còn so đo tính toán xem phải tấn công bằng đòn gì hay nếu nó đánh thế này thì mình sẽ thế kia. Chúng mài sẽ không nhảy nhót như khỉ với nhau khi giao đấu nữa. Tóm lại trong trạng thái tâm và thân hợp nhất ấy chúng mài sẽ vô cùng minh triết và sáng suốt……
Chúng tôi rèn luyện hơi thở thông qua học bài kinh là Anapanamrtisutra. Đây là một bài kinh Phật nhằm luyện thở cho các vị tu hành. Tất cả chúng tôi luyện tập với sự hứng thú cao độ chỉ trừ thằng Đức. Nó tập được hai buổi rồi kiếm cớ chuồn. Nó bảo: dở hơi mà lên tụng kinh với các bố. Tao sang trường hóa chất cưa gái còn hay hơn nhiều. Thầy Tình thấy thằng Đức bỏ học thì không ngạc nhiên. Thày nói: thằng này sát nghiệp nặng lắm. Không khéo mang họa vào thân.
Về sau thằng Đức bỏ học lập băng cướp trên tàu. Nó nổi danh với tên Đức ‘bạc’ làm đau đầu bao nhiêu trinh sát hình sự. Nó là đề tài nóng hổi một thời trên mặt báo công an. Truyện của nó về sau có dịp xin kể hầu các bạn.
Quay lại chuyện tập thiền. chúng tôi cứ theo thầy Tình luyện tập. Sau những giờ luyện tập thầy lại kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện về võ sĩ đạo và tinh thần Nhật bản. Thầy phân tích cho chúng tôi hiểu về ý nghĩa của nhất chiêu tất sát, hậu phát chế nhân của Karate…..tôi đã bắt đầu nghiện môn triết học của thầy. Sau này khi đã ngộ thì cả ba thằng chúng tôi khi thi đấu đều sử dụng những kỹ thuật của nhau một cách liền lạc và không gượng ép nữa. Tâm trí chúng tôi phẳng lặng như lúc ngồi thiền. Sự sợ hãi đã được chế ngự. Thầy Tình đã đúng. Kết thúc khóa học, thầy nói với chúng tôi rằng: Về sau chúng mài phải dạy cho học sinh phải biết cởi mở. Chớ câu nệ vào khuôn phép, cái gì hay phải tiếp thu, cái gì không hay, không phù hợp phải kiên quyết bỏ. Đừng bắt môn đệ đi theo một hình thái võ thuật duy nhất. Hãy chỉ cho nó cái đích và nó sẽ tự tìm con đường phù hợp với nó để đi tới đó.
Sau khi ra trường thì tôi không theo nghề thể thao nữa nhưng thằng Dương và Thành thì đều trở thành huấn luyện viên. Thằng Dương bây giờ đang là huấn luyện viên của đội tuyển karate một tỉnh Thái nguyên. Còn Thành nông dân thì đang làm trưởng bộ môn Thái cực đạo của tổng cục thể thao. Chẳng biết chúng nó còn nhớ tới môn võ thập cẩm mà thầy Tình nghĩ ra không nữa.
( Lưu ý tên riêng và tình tiết trong câu truyện chỉ là hư cấu và không nhất thiết khác sự thực)
Copyright by Thái Phong Quyền.