Chuyện về ma...của tôi.

trahong

Ban chủ nhiệm CLB
[FONT=&quot] Ma có không?[/FONT][FONT=&quot] Theo tôi thì có; nhưng để tiếp cận, cảm nhận…có ma hay không thì còn tùy mỗi người bởi sự vô hình của họ. Nhà tôi ở phố Huế gần khu tập thể Nguyễn công Trứ, trong khu đó có cái nhà quàn xây thời pháp. Đối với tôi hồi nhỏ thì nó to như một lâu đài, khoác lên mình nó đúng là rất nhiều tin đồn về ma thật, nhất là ma tây đen, vì khu này là nghĩa địa của Pháp. Ngôi nhà này luôn hấp dẫn bọn trẻ con chúng tôi mở những cuộc trinh thám tìm kho báu, nó gây cái cảm giác sợ sệt, trí tò mò…mà cái chính là đồ trang sức, những hạt cườm bé li ti nhiều mầu sắc nghe đâu để cùng người chết, được chúng tôi xâu chỉ đeo cổ tay tự hào về chiến tích.[/FONT][FONT=&quot][/FONT]

[FONT=&quot] Năm 65 tôi phải đi sơ tán tận trên Đại từ tỉnh Thái nguyên, cái cảm nhận về người âm đầu tiên - ma – khi cơ thể tôi rung động cực nhanh và lạnh, không gian như bó lại…thì hiện ra người đàn bà chít khăn mỏ quạ đứng cạnh đầu gường gọi bà ngoại tôi. Mấy ngày sau bà tôi bị mê hoảng, buồn bã chân tay khóc lóc rồi dần đi vào mất trí, bị thần kinh , vì còn nhỏ nên tôi cũng không có để ý. Mấy năm sau hiện tượng ấy lại lặp lại được ít lâu thì bà ngoại tôi mất. Năm 82 tôi đưa con nhỏ về quê Cự đà Hà đông để trông nhà thờ theo sự phân công của gia đình. Chả hiểu sao mà tôi lại thắp hương xin được gặp các cụ. Rồi một đêm tôi gặp thật, khi cơ thể rung đông cực nhanh và lạnh, không gian bó lại, tôi biết là sắp gặp nên chuẩn bị lời cầu, bà cụ chit khăn mỏ quạ xuất hiện tôi lập tức nói rất nhanh: bà ơi cho con đòi được cả ngôi nhà này, hai lần, cụ chả nói gì nhìn tôi một lúc rồi đi. Mấy hôm sau con tôi bị ngã từ sập gụ xuống chật khớp tay lại về Hà nội. Cũng có lần khi hiện tượng đó xẩy ra là gặp ma khác, điển hình là lần tôi ở trong bệnh viện C chờ đẻ. Con ma này cũng mặc váy trắng như tôi đòi gường, tôi nói là : không tớ được phân ở đây rồi. nhưng cô ta vẫn không chịu, vén màn chui vào nằm lên người tôi lăn vào trong. Tôi bật chồm dậy phi một phát sang gường bên cạnh của một chị vừa đẻ xong ( mặc dù bụng to vẫn phi qua được không cần xuống đất ), xin được nằm dưới chân chả còn sợ bẩn, vẫn còn cảm nhận sức nặng khi cô ta đè lăn qua người. Sau này được học cảm xạ thì tôi mới biết hiện tương đó là RĐ vô thức khi ngủ mà vẫn tỉnh. Còn có phải gặp người cõi khác hay không thì tôi đang học hỏi đây. Cố gắng chăm chỉ luyện tập để có thể phân biệt thực hư, tránh rơi vào tâm tưởng - người âm báo mộng?- hay linh cảm?. [/FONT]
[FONT=&quot]Ma có sợ không?.[/FONT][FONT=&quot]Tôi nghĩ là sợ, nhưng thực ra tôi không sợ, hồi nhỏ đi chơi đâu về tôi thường bị mắng : trông mày bẩn như con ma; hoặc tôi hay có kiểu đi rất nhẹ khi đến gần mới bị phát hiện làm người lớn giật mình thì bị mắng: lén lút như con ma….Nên ngày xưa tôi nghĩ ma chắc trông khiếp lắm, cũng hay tò mò để ý mà chả gặp. Tôi hay có hành động rất kỳ quặc mà ít nghĩ hậu quả, đi chơi trên phố Hàng bông gặp Tây đen chém gió rồi cười phá lên với nhau bị người ta dọa chạy bạt mạng về đến phố Huế vào nhà đóng cửa mà vẫn còn run, may hồi ấy đường phố Hà nội vắng teo chạy thoải mái, đi sơ tán mà trêu chọc cả rắn, chó…khi bị nó chồm lên đuổi thì thót tim chạy không còn biết trời đất, nên chỗ nào tăm tối không có người là tôi đi ra để xem có ma không là chuyện thường, người nổi gai ốc, dựng cả tóc gáy mà tôi không la hét không chạy vẫn từ từ đi vào.[/FONT]
[FONT=&quot]Năm 2007 gia đình đi tìm hài cốt anh tôi là liệt sỹ thì cái cảm nhận lần đầu tiên bị người âm ốp. Vào đến đúng địa điểm được chỉ dẫn,[/FONT] Tự nhiên thấy người gai lạnh như cảm, lâng lâng nhưng không mệt đầu vẫn tỉnh táo, tôi vẫn đi tiếp người cứ gai gai, lạnh lạnh dàn đều rất nhẹ. Chưa bao giờ tôi bị như vậy, tôi nghĩ chắc có vấn đề gì đây hay âm dẫn đường, thấy trào lên sự háo hức, hăm hở đi cả quãng đường rất dài ở tình trạng như thế…[FONT=&quot]Cái hồi tìm hài cốt anh liệt sỹ, thời gian mười lăm ngày như ngừng trôi, vậy mới biết sự toàn tâm toàn ý là thế. quên hết thời gian, đời thường, mụ mẫn cả đầu. Tôi tưởng như mình sống trong thế giới của người âm. Hàng ngày chứng kiến những cuộc áp vong…lặn lội vào tận vùng giáp địa đạo Củ chi nghe những câu chuyện lịch sử về những con người ở cả hai bên giới tuyến: ([/FONT][FONT=&quot]Trích đoạn tường thuật của tôi 2007[/FONT][FONT=&quot]…[/FONT]Chuyện má Năm Long, má từng nuôi bộ đội nằm hầm mang theo đứa con nhỏ để che mắt bọn ngụy…
Chuyện ông Tư Cưng nhà gần cầu Rạch gia, phía bên kia cầu là địa đạo Củ chi, ông là một nhà cách mạng lão thành, từng nằm vùng và chiến đấu ở khu vực này. Nghe ông kể những cuộc chiến đấu mà cả hai bên cách nhau một con sông nó ví như “Nồi da, xáo thịt”…chết không kịp chôn, những thương binh phải bỏ lại, những câu chuyện rùng rợn, những hố chôn tập thể …Tiếp chúng tôi trên UBND xã Đông thạch là 2 chị trung niên, niềm nở hỏi han và khuyên đi sang Nhị Bình, qua cầu Bà Hồng, chị kể: “cầu bà Hồng có nhiều chuyện về các vong, nhất là buổi trưa không ai dám đi, chạm vào thành cầu cũng không dám, mà tôi vẫn đi qua nhưng không chạm vào thành cầu vì tôi tôn trọng sự đeo bám của các linh hồn. Rồi chuyện ông hàng xóm đi câu cá thấy có bóng người cứ trèo lên miệng hầm lại tụt xuống, đến gần không thấy gì. Tôi nghe không thấy sợ, buột miệng nói: “tội nghiệp người ta không siêu thoát được”, nghĩ đến anh mình nước mắt tôi trào ra…). Sau đợt ấy tôi chả còn thấy sợ, họ cũng như mình thôi, số phận kém may mắn…cái tình thương, sự cảm thông thật sự trào dâng, chỉ mong cầu sao cho họ được siêu thoát.

Thế còn người có khả năng đặc biệt nhìn thấy linh ảnh người âm thì sao? Tôi biết có một trường hợp thế này, mà cũng chỉ thật sự quen biết thì tôi mới tin : chả là con rể chị tôi thuê nhà mở phòng khám đông y Trung Quốc ở phố Sơn tây. Hôm khai trương có đốt vàng mã và cúng chúng sinh, thầy cúng nói là thấy một thằng bé chầu xin ăn.Thôi thì mình bốc cho nó một bát hương vào nhà làm phúc nó phù hộ mình. Chị tôi đồng ý, khổ cái là trong đám bác sỹ người tầu có một người họ lại nhìn thấy. Mặc dù anh ta vẫn làm việc bình thường, nhưng thỉnh thoảng anh ta cứ rên lên:

[FONT=&quot]- [/FONT]- Nó cứ ngồi thu lu nhìn tôi chằm chằm.

Cháu rể tôi cũng là người Tầu thì nói:

[FONT=&quot]- [/FONT] Làm gì có, vớ vẩn.
Còn anh kia thì:
[FONT=&quot]- [/FONT]ối giời ơi nó lại nhìn.
Về sau chị tôi lại nhờ thầy cúng giải hộ, nhưng thầy bảo đưa ra thì vượt khả năng của thầy. mà đưa lên gác thì các quan đánh không cho lên…
Thế mới biết nhìn thấy người cõi giới khác chỉ làm ta bất an chứ thật ra thì họ cũng không làm gì mình. Việc ai người ấy làm, không ảnh hưởng đến nhau. Và đúng là ta nên tìm một danh từ để gọi chung cho những người ở cõi âm vẫn còn lưu lạc trần thế, Từ bây giờ “ Ma “ ta đang gọi không còn thích hợp, nó mang tính chất hù dọa, gây sợ hãi…
Ở bài này chỉ đề cập đến mặt tốt của người ở cõi giới khác. Làm ta có cái cảm nhận trần sao âm vậy, mà còn tốt hơn vì họ không còn mang thân xác bệnh tật…không còn lo cuộc sống bon chen vất vả…bởi vậy họ rất vui vẻ, hài hước, thân thiện…vì lý do nào đấy bị kẹt lại, nên họ chỉ còn mỗi ước nguyện được trở về cõi giới của họ. Và rất cần những tấm lòng cởi mở, từ bi…giúp đỡ.

Nhưng không phải lúc nào ta [FONT=&quot]có cảm nhận về “ma” cũng bình thường như cảm nhận về những con người. Có những sự việc xẩy ra nó làm cho cuộc sống trong gia đình ta trở nên bất hạnh. Chuyện ở ngay tai gia đình mẹ và em tôi,[/FONT][FONT=&quot]Trong nhà chỉ có năm người mà thật lắm chuyện xích mích ,gia đình lục đục cơm chia hai mâm, lắm trò ma mãnh…người không thể nghĩ ra. .. công việc ở công ty thua lỗ, nợ nần không đòi được…dẫn đến cầm cố chờ bán nhà trả nợ.Đi xem thì được thầy phán trong nhà [/FONT] [FONT=&quot]không có vong người nhà, toàn vong ngoài ( năm người) , bát hương chả có ai. Cô em cuối sang năm đi Pháp, biết đi Pháp là gì không ? vong bám. ..không phải chỉ một thầy mà mấy thầy đều nói vậy, nó cũng giống như nhận định CX của tôi hồi đầu năm.[/FONT]

[FONT=&quot] Đúng là bói ra ma[/FONT][FONT=&quot] nghe mà phát hãi. Nhưng không có lửa làm sao có khói? thầy nào cũng có vấn đề?. Nói cậu em thờ không có tâm thì không đúng. Ban thờ nhà cậu ấy cứ xếp ngộn lên, mình nhìn phát nghen tị, rất chăm thắp hương, không lẽ mâm cao cỗ đầy cho ma ngoài xơi?, không lẽ hoang tưởng. Chỉ còn nước bán nhà, muốn bán được thì cũng phải điều chỉnh nhà cho có sinh khí..[/FONT][FONT=&quot].[/FONT][FONT=&quot] [/FONT][FONT=&quot]H[/FONT][FONT=&quot]iểu lý nhân qu[/FONT][FONT=&quot]ả[/FONT][FONT=&quot],[/FONT][FONT=&quot] nên tôi chủ trương không có trục xuất, bài trừ…[/FONT][FONT=&quot]Phương pháp [/FONT][FONT=&quot]để làm một [/FONT][FONT=&quot] [/FONT][FONT=&quot]khóa lễ cứu độ vong linh thì tôi không biết, nên tôi chỉ[/FONT][FONT=&quot] làm như sau:[/FONT]
[FONT=&quot]- [/FONT][FONT=&quot]Thỏa thuận với người âm ( dĩ hòa vi quý[/FONT][FONT=&quot] [/FONT][FONT=&quot]bởi vì có thể mình vô tình mời vào nhà hoặc[/FONT][FONT=&quot] là có nợ nần gì với họ, hoặc là phúc mỏng nghiệp dầy[/FONT][FONT=&quot].., nên [/FONT][FONT=&quot]khởi tâm [/FONT][FONT=&quot]từ[/FONT][FONT=&quot] bi, mong cho âm, dương lưỡng lợi, thật lòng muốn tu [/FONT][FONT=&quot]tâm, tích[/FONT][FONT=&quot] đức, để được lợi lạc siêu thăng như minh[/FONT][FONT=&quot], cùng thoát ly sinh tử…)[/FONT][FONT=&quot] [/FONT]
[FONT=&quot]- [/FONT][FONT=&quot]Trấn trạch bằng đá năng lượng nhằm làm tăng chỉ số Bovits, tăng năng lượng ngôi nhà...[/FONT]

Trong thời gian tôi làm việc này đang thuận lợi, chỉ số nhà lên rất cao, người âm đồng ý mình bán nhà, lác đác có người hoỉ mua nhà, nhưng chưa được giá, thì một hôm cậu em đến báo :
[FONT=&quot]- [/FONT]Chị ơi em giải hết vong rồi, chị thử kiểm tra xem?.

[FONT=&quot]- [/FONT] Ờ thế thì tốt quá, thầy nào mà giỏi vậy?.
[FONT=&quot]- [/FONT]Em bốc lại bát hương, tự tay em làm, bà ấy bảo phải sau ba ngày mới được tiết
lộ, nên hôm nay em mới nói, Con vong nữ suýt nhập vào em, bà cho em cái bùa này mang theo người để bảo vệ.
[FONT=&quot]- [/FONT]Vì chú có ý xấu nên người ta theo dõi chứ nhập gì?, giải được thì tốt.
Ngán ngẩm, tâm trạng bất an. Thời gian hơn nửa tháng tôi mới kiểm tra thì tá hỏa, vội gọi cậu em lên:
[FONT=&quot]- [/FONT]Chú làm gì ? mà trong nhà bây giờ không phải 5 vong nữa mà là 10 âm binh…
[FONT=&quot]- [/FONT]Em chỉ thay mỗi bát hương ở giữa, bà cho tờ giấy em đốt thả vào, bà ấy ăn lộc không được ra khỏi nhà…( cậu sợ xanh mắt mèo)
[FONT=&quot]- [/FONT]Có mà sợ không dám ra khỏi nhà thì có. Chú giỏi thật, đánh nhau với người trần nhìn thấy còn sợ mà giờ chiến đấu với cả người âm…Chú đuổi, người ta có chỗ nào để đi, ở ngoài cửa ấy.…nhà nó đánh sập chỉ số xuống như cũ rồi.
[FONT=&quot]- [/FONT]Để em bảo bà ấy…
[FONT=&quot]- [/FONT] Biết người ta có chịu không? chú phải nói thẳng thế này : giờ người ta biết sợ rồi chị rút quân về hộ em. Để xem bà ấy nói gì.
[FONT=&quot]- [/FONT]Hai hôm sau thì cậu em tôi lên nói : bà ấy nói taị sao biết, chỉ có năm trong nhà thôi còn toàn ở ngoài .Đồng ý rút một ít một vì sợ vong cũ quay lại.
Bó tay, đúng là nói chuyện âm phủ, tôi không biết có nên tin vào bản thân và toàn bộ sự việc này không?
Chuyện kết thúc không có hậu bởi sự vô hình của người âm. Hậu quả của người cuồng tín v[FONT=&quot]ì chưa hiểu biết về HUYỀN BÍ nên bị sa vào cạm bẫy mê tín dị đoan, trở thành sản phẩm cho các thế lực ma thuật, tà tâm trục lợi.[/FONT]
[FONT=&quot]Trahong

[/FONT]
 
Top