Trung quốc, cái nôi của nền văn minh nhân loại. Nơi được người Trung Quốc tự hào là trung tâm thế giới. Cùng với sự phát triền hàng ngàn năm, họ đã đóng góp cho nhân loại những phát minh trên nhiều lĩnh vực và là điều không thể phủ nhận. Song song là nền văn hóa mang đậm màu sắc đặc thù không thể trộn lẫn của Trung Quốc. Thơ đường nằm trong đặc thù văn hóa đó.
Ra đời từ rất lâu với nhiều thể thơ và nhiều nhà thơ tên tuổi, nhưng chỉ đến đời Đường {618-907}, một triều đại phát triển cực thịnh về mọi mặt của chế độ phong kiến Trung Quốc. Đặc biệt là về văn hóa, thời đại này đã sản sinh ra một thế hệ thi nhân xuất chúng và khối lượng thi phẩm đồ sộ, đánh dấu thời kỳ vàng son của văn hóa cổ đại trung quốc, đặc biệt là thi ca.
Chúng ta từng biết đến nhiều tác giả để lại nhiều dấu ấn trên thi đàn giai đoạn này như Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Lý Bạch, Trương Kế, Vương Hàn, Thôi Hiệu,Sầm Than, Trịnh Cốc... cùng nhiều tác phẩm làm say long nhiều thế hệ độc giả không chỉ trong nội địa Trung Quốc, mà sức lan tỏa, tầm ảnh hưởng với cả bên ngoài.
Với sự phát triển rực rỡ thi nhân và thi phẩm đời Đường đóng góp phần lớn tác phẩm, tác giả cho văn hóa cổ đại Trung Quốc. Giai đoạn này, ngoài sự cực thịnh như đã nói trên. Văn hóa đường còn hệ thống hóa có tính cách mạng cho nhiều loại hình nghệ thuật trong đó có thơ. Ngoài nội dung biểu cảm của tác giả xuất phát từ cảm xúc nội tâm, người làm thơ còn bắt buộc phải tuân thủ những quy tắc nhất định trong sáng tác đặc biệt là thể "bằng, trắc" được gọi là "Đường luật" (luật thơ đường). các thể thơ" tứ ngôn" (4 câu) ngũ ngôn ( 5 câu) "thất ngôn" (7 câu).. đã trở thành mẫu mực cho đời sau mà hậu thế gọi là "Đường thơ"
Trên đây là khái quát những gì tôi biết sơ qua về sự hình thành và phát triển của thơ Đường cùng cái hay, nét đẹp của thể thơ này ngoài ra không có tham vọng đi xa hơn tầm hiểu biết của mình. Trở lại với cái tôi gọi là "thơ đường" trong tập này. khi viêt lời giới thiệu. tôi cũng mù mờ không hiểu có đúng là "thơ" không nữa? tại sao lại vậy? vì có nhiều thiếu sót mà với sự hiểu biết non kem trước các bậc túc nho tôi không thể biết.
qua lời giới thiệu , xin bày tỏ nhũng suy nghĩ tự thân với khoảng sáu năm thôi theo học chữ hán từ bập bẹ" tam tự kinh" với ông thầy đồ quê mẹ. với vốn liếng chẳng có là bao lại dám động bút làm thơ!! mà lại la thơ đường. một thể thơ vô cùng nghiêm luật trong sáng tác. chắc chắn không những vấp phải nhiều khó khăn chủ quan, không thể tránh được như một số bài đọc qua thấy sự bất ôn về bố cục, sắp xếp thành vần chưa nhuyễn. luật "bằng trắc" chưa đúng. cách chọn từ chưa sát nghĩa, thích đáng để thể hiện biểu cảm thậm chí còn sai ngữ pháp, chính tả...dù cố gắng đến mấy. nhưng trình độ hạn chế biết làm sao? ví như người gánh nặng 30 cân nay gánh 60 cân làm sao chịu nổi? du không mang tính hệ thống, có thể bổ cứu lần sau nhưng đó là hạn chế không thể khắc phục trong thời gian ngắn được. nhưng niềm đam mê đòi hỏi và thôi thúc tôi viết( dù biết còn nhiều thiếu sót). điều đó xuất phát tự thân và cũng tự an ủi mình. ta viết cho ta-thế là đủ không câu nệ, không miễn cưỡng- cho ta niềm vui, giải thoat cho ta nỗi buồn, sự cùng cực trong cuộc sống. đó là lý do chính tôi làm nên tập này.
<br>"tự tâm thi tập"gồm 50 chục bài chủ yếu theo thể thất ngôn, tôi viết khi cảm xúc tự thân chi phối chỉ trong thời gian ngắn lắm 2/3 số bài được tôi viết trong 10 ngày liền. dù cố gắng bao nhiêu cũng không tránh khỏi nhiều khiếm khuyết. một phần tôi hạn chế tối đa phải tra từ điển để tìm chữ, nghĩa. cũng là một cách để kểm tra lại vốn kiến thức của mình. một số bài phải dịch thoát, theo thể văn xuôi để diễn giải đủ, đúng nghĩa của bài.tôi tự biết với tài hèn, sức mọn tôi thật ngông cuồng và dồ dại khi viết tập này. mong các bậc cao nhân, túc học, khi nhàn hạ cố có dịp ngó qua đánh cho câu đại xá, cảm thông cho niềm đam mê cua kẻ hậu sinh thì phúc của tôi to lắm. xin cúi đầu nghe lời chỉ giáo!
trọng đông tân mão2011
bạch y cư sỹ
中宵愁不睡
獨飲對月明
滿天霜冷氣
筆下感詩情
tạm dịch
nửa đêm buồn không ngủ
ngẵm trăng uống một mình
đầy trời giăng sương lạnh
hạ bút viết thi tình
寒風冷氣過雙隙
默愁孤獨處人間
叫求以致名天地
歲四十年永自寒
hán
hàn phong lãnh khí qua song khích
mặc sầu cô độc xứ nhân gian
khiếu cầu dĩ chí danh thiên địa
tế tứ thập niên vĩnh tự hàn
tạm dịch
gió đông lạnh buốt luồn qua cửa
một mình cô độc giưã nhân gian
muốn kêu cho vỡ toang trời đất
tuổi đã bốn mươi sống vẫn hàn
Ra đời từ rất lâu với nhiều thể thơ và nhiều nhà thơ tên tuổi, nhưng chỉ đến đời Đường {618-907}, một triều đại phát triển cực thịnh về mọi mặt của chế độ phong kiến Trung Quốc. Đặc biệt là về văn hóa, thời đại này đã sản sinh ra một thế hệ thi nhân xuất chúng và khối lượng thi phẩm đồ sộ, đánh dấu thời kỳ vàng son của văn hóa cổ đại trung quốc, đặc biệt là thi ca.
Chúng ta từng biết đến nhiều tác giả để lại nhiều dấu ấn trên thi đàn giai đoạn này như Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Lý Bạch, Trương Kế, Vương Hàn, Thôi Hiệu,Sầm Than, Trịnh Cốc... cùng nhiều tác phẩm làm say long nhiều thế hệ độc giả không chỉ trong nội địa Trung Quốc, mà sức lan tỏa, tầm ảnh hưởng với cả bên ngoài.
Với sự phát triển rực rỡ thi nhân và thi phẩm đời Đường đóng góp phần lớn tác phẩm, tác giả cho văn hóa cổ đại Trung Quốc. Giai đoạn này, ngoài sự cực thịnh như đã nói trên. Văn hóa đường còn hệ thống hóa có tính cách mạng cho nhiều loại hình nghệ thuật trong đó có thơ. Ngoài nội dung biểu cảm của tác giả xuất phát từ cảm xúc nội tâm, người làm thơ còn bắt buộc phải tuân thủ những quy tắc nhất định trong sáng tác đặc biệt là thể "bằng, trắc" được gọi là "Đường luật" (luật thơ đường). các thể thơ" tứ ngôn" (4 câu) ngũ ngôn ( 5 câu) "thất ngôn" (7 câu).. đã trở thành mẫu mực cho đời sau mà hậu thế gọi là "Đường thơ"
Trên đây là khái quát những gì tôi biết sơ qua về sự hình thành và phát triển của thơ Đường cùng cái hay, nét đẹp của thể thơ này ngoài ra không có tham vọng đi xa hơn tầm hiểu biết của mình. Trở lại với cái tôi gọi là "thơ đường" trong tập này. khi viêt lời giới thiệu. tôi cũng mù mờ không hiểu có đúng là "thơ" không nữa? tại sao lại vậy? vì có nhiều thiếu sót mà với sự hiểu biết non kem trước các bậc túc nho tôi không thể biết.
qua lời giới thiệu , xin bày tỏ nhũng suy nghĩ tự thân với khoảng sáu năm thôi theo học chữ hán từ bập bẹ" tam tự kinh" với ông thầy đồ quê mẹ. với vốn liếng chẳng có là bao lại dám động bút làm thơ!! mà lại la thơ đường. một thể thơ vô cùng nghiêm luật trong sáng tác. chắc chắn không những vấp phải nhiều khó khăn chủ quan, không thể tránh được như một số bài đọc qua thấy sự bất ôn về bố cục, sắp xếp thành vần chưa nhuyễn. luật "bằng trắc" chưa đúng. cách chọn từ chưa sát nghĩa, thích đáng để thể hiện biểu cảm thậm chí còn sai ngữ pháp, chính tả...dù cố gắng đến mấy. nhưng trình độ hạn chế biết làm sao? ví như người gánh nặng 30 cân nay gánh 60 cân làm sao chịu nổi? du không mang tính hệ thống, có thể bổ cứu lần sau nhưng đó là hạn chế không thể khắc phục trong thời gian ngắn được. nhưng niềm đam mê đòi hỏi và thôi thúc tôi viết( dù biết còn nhiều thiếu sót). điều đó xuất phát tự thân và cũng tự an ủi mình. ta viết cho ta-thế là đủ không câu nệ, không miễn cưỡng- cho ta niềm vui, giải thoat cho ta nỗi buồn, sự cùng cực trong cuộc sống. đó là lý do chính tôi làm nên tập này.
<br>"tự tâm thi tập"gồm 50 chục bài chủ yếu theo thể thất ngôn, tôi viết khi cảm xúc tự thân chi phối chỉ trong thời gian ngắn lắm 2/3 số bài được tôi viết trong 10 ngày liền. dù cố gắng bao nhiêu cũng không tránh khỏi nhiều khiếm khuyết. một phần tôi hạn chế tối đa phải tra từ điển để tìm chữ, nghĩa. cũng là một cách để kểm tra lại vốn kiến thức của mình. một số bài phải dịch thoát, theo thể văn xuôi để diễn giải đủ, đúng nghĩa của bài.tôi tự biết với tài hèn, sức mọn tôi thật ngông cuồng và dồ dại khi viết tập này. mong các bậc cao nhân, túc học, khi nhàn hạ cố có dịp ngó qua đánh cho câu đại xá, cảm thông cho niềm đam mê cua kẻ hậu sinh thì phúc của tôi to lắm. xin cúi đầu nghe lời chỉ giáo!
trọng đông tân mão2011
bạch y cư sỹ
中宵愁不睡
獨飲對月明
滿天霜冷氣
筆下感詩情
tạm dịch
nửa đêm buồn không ngủ
ngẵm trăng uống một mình
đầy trời giăng sương lạnh
hạ bút viết thi tình
寒風冷氣過雙隙
默愁孤獨處人間
叫求以致名天地
歲四十年永自寒
hán
hàn phong lãnh khí qua song khích
mặc sầu cô độc xứ nhân gian
khiếu cầu dĩ chí danh thiên địa
tế tứ thập niên vĩnh tự hàn
tạm dịch
gió đông lạnh buốt luồn qua cửa
một mình cô độc giưã nhân gian
muốn kêu cho vỡ toang trời đất
tuổi đã bốn mươi sống vẫn hàn
Last edited by a moderator: